"Tôi cũng không muốn như vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ biến thành như vậy!"

Biểu cảm của Vệ Tô có chút tan vỡ nói: "Tôi chỉ phóng ra một loại virus có độ nguy hại không tính là lớn mà thôi, người nhiễm loại virus này ít nhất trong vòng hai tháng mới trí mạng, nếu kịp thời điều trị thì sẽ không chết người."

"Nhưng tôi không biết vì sao lại biến thành thế này, bọn họ biến thành nhím biển thực sự không liên quan tới tối"

Vệ Tô cảm thấy mình rất vô tội, hắn chỉ là một trạch nam cuồng game mà thôi, hắn không muốn trở thành đầu sỏ độc hại toàn bộ thị trấn này.

Ôn Văn trầm mặt nhìn chằm chằm Vệ Tô, hiện giờ tất cả manh mối đều đã liên kết, thứ làm bùng nổ oán niệm tồn đọng trong trấn Tỉ Dực chính là virus mà Vệ Tô thả ra.

Mà tên Vệ Tô này không hề đáng đồng cảm một chút nào, nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!

Sau khi tạo ra trận ôn dịch này xong, phản ứng đầu tiên của hắn là ở lại đây giết nhím biển Hoàng Kim để khôi phục hình dạng của mình chứ không phải tìm cách dập tắt nạn dịch, chỉ nội điểm này thôi hắn đã rất đáng chết rồi.

Huống chi từ máy vi tính và đồ ăn vật trong phòng thì tựa hồ Vệ Tô cũng chẳng có chút áy này nào.

Vì thế Ôn Văn không định thả Vệ Tô ra ngoài, quãng đời còn lại của hắn cứ vượt qua trong trạm thu nhận đi.

Thương vong của thị trấn này còn lớn hơn thương vong của rất nhiều quái vật trong trạm thu nhận đã gây ra, Ôn Văn cũng không vì Vệ Tô là nhân loại mà đối xử đặc biệt với hắn.

Ôn Văn lạnh giọng hỏi: "Điều kiện là dịch bệnh và mồi, dịch bệnh là virus mày thả ra, vậy mồi là cái gì?"

"Mồi... là dùng máu của bệnh nhân mắc bệnh dịch làm thành một nghi thức đặc biệt, sau đó chất xác nhím biển thành một cái kim tự tháp cao sáu mươi cm ở trung tâm nghi thức...." Vệ Tô ủ rũ nói.

"Như vậy, phải làm thế nào mới có thể kết thúc trận dịch bệnh này?"

"Không biết, tôi không biết." Vệ Tô khóc lóc lắc đầu nói.

Thấy bộ dáng này của hắn, Vệ Tô thật sự muốn lập tức ném hắn tới chỗ Hồ Ấu Lăng, là loại không định thời hạn, có điều cho dù xử tên này cho hả giận thì cũng không có cách nào giải quyết được trận ôn dịch này.

Vì thế Ôn Văn tiếp tục hỏi manh mối, muốn từ đó tìm ra biện pháp giải quyết: "Ngài mai nhím biển Hoàng Kim vẫn còn tới chứ?"

"Sẽ... chỉ cần mồi vẫn còn, dịch bệnh vẫn chưa kết thúc thì vào đúng mười hai giờ tối, nhím biển Hoàng Kim sẽ bò lên bờ."

Nắm được toàn bộ tin tức, Ôn Văn từ trong trạm thu nhận đi ra ngoài, dự định tối mai sẽ chặn giết con nhím biển kia!

Hi vọng sau khi giết chết nó thì trận ôn dịch gớm ghiếc này có thể kết thúc.

Về phần hành trình thức tỉnh trong vòng một tháng, đến bây giờ có lẽ cũng nên kết thúc thôi.

Kích thích đơn thuần không có cách nào làm Ôn Văn thức tỉnh, anh phải tìm kiếm cách khác mới được.

...

Ngày sau đó Ôn Văn một lần nữa tìm hiểu thị trấn này.

Trước tiên Ôn Văn tìm được tòa kim tử tháp mà Vệ Tô dùng làm mồi dụ con nhím biển Hoàng Kim kia, tòa kim tự tháp này nằm trong một tầng hầm của thị trấn.

Cửa vào tầng hầm bị xi măng lấp kín, Ôn Văn thoải mái đập nát số xi măng kia, tiến vào bên trong thì thấy kim tự tháp nhím biển tỏa ra hơi thở kỳ dị.

Qua hơn nửa tháng, tòa kim tử tháp nhím biển cao nửa mét này không hề thối nát, sức mạnh kỳ lạ mà nghi thức mang tới đã bảo vệ nó.

Căn cứ vào lời của Vệ Tô, hiệu quả của nghi thức này chính là hấp dẫn nhím biển.

Đám nhím biển bình thường kỳ thực cũng vì bị nghi thức này hấp dẫn mà tới, nhưng nơi này bị Vệ Tô bịt kín nên nhím biển bình thường không thể tiến vào, mà chỉ cần không để con nhím biển Hoàng Kim kia tới được trong trấn thì mỗi đêm nó đều sẽ xuất hiện.

Nếu không phải bởi vì thực lực không đủ thì có lẽ hiện giờ Vệ Tô đã thành công rồi.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn bắt đầu lấy nguyên liệu ra bố trí xung quanh nghi thức, sau khi xem xong Sách Sấm Sét, Ôn Văn đã biết nên làm thế nào lắp đặt cạm bẫy tự nhiên có thể phóng ra nguồn điện, tuy uy lực không mạnh nhưng có thể đạt tới một ít mục tiêu cần thiếu.

Quá trình lắp đặt rất đơn giản, đến khi đó chỉ cần Ôn Văn điều khiển kích hoạt từ xa là có thể phá hủy nghi thức này.

Tạm thời Ôn Văn không có suy nghĩ phá hỏng nghi thức này, nếu phá nó đi dẫn tới nhím biển Hoàng Kim không tới thì sẽ không còn manh mối trị hết dịch bệnh nữa.

Nếu sau khi giết chết nhím biển Hoàng Kim mà dịch bệnh vẫn không có chút cải thiện nào, như vậy anh sẽ thử phá hỏng ngọn núi nhím biển này xem hiệu quả thế nào.

Sau khi từ tầng hầm ra ngoài, Ôn Văn dời một tảng đá lớn tới lấp kín lối vào, đề phòng có lũ nhím biển nhỏ chui vào phá hỏng nghi thức.

Tiếp đó Ôn Văn cặn kẽ điều tra tình huống của người bị lây nhiễm.

Lần hành động này có ý nghĩa hoàn toàn khác với lần trước đó, trước đó là vì Ôn Văn muốn tìm kiếm kích thích nên chỉ thấy được không khí tiêu cực ở thị trấn này, mà bây giờ anh muốn cứu vớt thị trấn nhỏ này nên sẽ thấy được những thứ tích cực hơn.

Anh phát hiện những người bị lây nhiễm thật sự chỉ là người bình thường yếu ớt, bọn họ cũng cảm thấy đám gai nhọn đó xấu xí, cảm thấy tuyệt vọng về tương lai của mình, nhưng đối mặt với hết thảy, bọn họ vẫn kiên cường sống tiếp, không hề từ bỏ hi vọng.

Người không kiên cường chỉ cần ở lại bên ngoài vào ban đêm thì có thể kết thúc đau đớn vĩnh viễn...

Mà ban ngày, những người bị lây nhiễm rơi vào tình trạng đờ đẫn, chỉ khi nào nhìn thấy người chưa bị lây nhiễm mới bị virus ép buộc phải lây nhiễm virus cho người đó.

Có thể là cơ thể của bọn họ không thuộc quyền điều khiển của bọn họ, thế nhưng vẫn có tình cảm của mình, bằng chứng là sự ưu thương và nước mắt trong mắt những người bị lây nhiễm.

Sau khi điều tra xong, Ôn Văn kiên định với suy nghĩ tự mình giải quyết dịch bệnh này, ngồi trên nóc một căn nhà ở gần bờ biển nhất, chờ đợi nhím biển Hoàng Kim tới.

Trong lúc chờ đợi, Ôn Văn tỉ mỉ nghiên cứu năng lực của Vệ Tô, năng lực của hắn là có thể mang vũ khí và đồ phòng ngự trong game ra ngoài đời thực!

Vệ Tô có một tài khoản trò chơi chuyên dụng, số tài khoản này có thể dùng cho bất cứ trò chơi nào, chỉ cần dùng số tài khoản này lấy được vũ khí và vật phẩm phòng ngự thì có thể dùng năng lực của Vệ Tô hóa thành đồ thật, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Vệ Tô nghiện game.

Có điều năng lực bị giới hạn bởi chính hắn, trang bị hóa ra không được mạnh mẽ như trong game, hơn nữa thuộc tính kèm theo cũng là thuộc tính nguyên tố đơn giản hơn.

Những năng lực biến thái kiểu một phát chí mạng này nọ căn bản không thể hóa ra.

Muốn trang bị vật phẩm thì cần tiêu hao năng lượng đặc biệt của Vệ Tô, vì thế nếu dùng trang bị mạnh mẽ thì cũng sẽ tiêu hao nhiều hơn.

Đây là một năng lực rất thú vị cũng rất mạnh mẽ, nhưng bởi vì Vệ Tô bị giới hạn thực lực nên năng lực này cũng không giúp được Ôn Văn quá nhiều.

Nhưng dùng năng lực này để chơi Cosplay thì đúng là thần kỹ, hơn nữa tên nhãi Vệ Tô này còn là một kẻ cuồng sưu tập, chỉ cần là trò chơi có thể nói tên ra thì đều bị hắn sưu tập nguyên bộ trang bị.

Vì thế Ôn Văn đứng trên nóc nhà, lúc thì biến thân thành ma vương độc ác, lúc lại biến thành chiến sĩ các vì sao, thật sự là chơi vui tới quên cả trời đất...

Sau khi nghịch qua hết một lần số hàng sưu tập của Vệ Tô, tiếng chuông nửa đêm vang lên, nhím biển Hoàng Kim cũng xuất hiện.

Nhím biển khổng lồ màu vàng cam rực rỡ từ trong nước biển chậm rãi bò lên bờ, mỗi chiếc gai nhọn của nó giống như một cây cọc gỗ to lớn có màu vàng sáng bóng của kim loại, tượng trưng cho sức mạnh rất lớn.

Mà Ôn Văn sử dụng thể chất quái vật trực tiếp cảm nhận được thực lực của nó... cấp Tai Nạn trung tự!

Chỉ là chủng tộc nhím biển này rõ ràng rất khác với sinh vật siêu nhiên khác, con nhím biển Hoàng Kim này tựa hồ chỉ là một loại động vật mạnh mẽ mà thôi chứ không có chỉ số thông minh tương đương với nhân loại.

Có chút giống với con khủng long bạo chúa trong viện bảo tàng huyền bí kia...

0.04653 sec| 2428.969 kb